Thứ Năm, 14 tháng 2, 2019

1979 và những kỷ niệm không quên!

Vũ Mạnh Hùng



1. Tưởng chết.

Năm 1979 lệnh tổng động viên của nhà nước CSVN chống Trung Cộng xâm lược thực hiện chính sách 3 đỏ, 3 sạch lúc dó tôi thuộc loại quân dự bị (được phát một khẩu súng trường + một cái xẻng + một bao tải + 5kg mạch rang + 5lit nước đun sôi để nguội) ra bờ biển Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa, đào công sự nằm trực nhằm chặn đánh TC đổ bộ qua đường biển. Sau 3 ngày nằm trực ăn mạch rang và uống nước sôi thì có lệnh dừng, tôi về sinh bệnh tức ngực, đau bụng nhiều tháng liên miên, đi khám không nơi nào phát hiện ra bệnh gì. Sau đó được về nhà vì lý do không đủ sức khỏe. Mặc dù đau, tôi vẫn cố ăn được mỗi bữa 2 miệng bát cơm, nhưng người sút cân dần từ 50 kg xuống chỉ còn hơn 30kg. Một ông y sĩ đến khám và nói với mẹ tôi, tôi chỉ sống được 2 tháng nữa, mẹ đi dạy học về cứ mỗi lần nhìn thấy tôi lại khóc. Tôi động viên mẹ, con không chết đâu mà khóc, con vẫn ăn được mà. Cứ mỗi lần mẹ nhìn tôi muốn bật khóc, tôi lại quên cái đau của bệnh tật và cười nói một vài câu hài làm bà bật cười và hai mẹ con cùng cười. Người đau ốm yếu không làm được gì, sau đó tôi xin mẹ xuống ở trông hàng cho bà nội, bà cho tiền tôi đến hiệu thuốc bắc, thầy thuốc cắt thuốc và nghiền thành bột, tôi về trộn với mật ong làm thành viên uống dần. Thật kỳ diệu, chỉ sau hơn 1 tháng hết đau, người khỏe dần và trở lại bình thường.

2. Gặp cậu học trò khi đang hành quân.

Cuối năm 79, bệnh tật tan biến sức khỏe trở lại bình thường, không nhớ tôi đi đâu đến đoạn cầu chuối (Nông Cống) gặp một anh bộ đội trên đường hành quân từ xa nhìn về phía tôi và nói : Em chào thầy! Tôi giật mình ngơ ngác … Anh bộ đội mặt non choẹt tiến lại gần nắm tay tôi nói, thầy có nhớ em không, tôi vẫn lơ mơ và nói anh có nhầm không đấy. Cậu học trò nói, em là Thủy lớp trưởng lớp thầy chủ nhiệm khi thầy về trường thực tập. thầy rất tận tình và có nhiều kỷ niệm với lớp. em quên sao được … Tôi lặng người sực nhớ, Thủy là một học sinh ngoan, học trội hơn các bạn trong lớp một chút, rất năng nổ trong công việc chung ... trong lòng khâm phục tinh thần yêu nước của em, đồng thời cũng thấy xót xa em rời ghế nhà trường khi tuổi còn quá trẻ, tương lai học tập còn ở phía trước. Tôi hỏi, thế em nhập ngũ từ khi nào, Thủy nói khi thầy rời trường thì có lệnh tổng động viên, em xung phong nhập ngũ luôn.

Thầy trò gặp nhau chỉ được mấy phút ở ven đường rồi chia tay. Có lẽ lúc Thủy nhập ngũ chỉ tầm 16 hoặc cùng lắm là bước sang tuổi 17. Từ đấy đến nay không gặp lại nữa, không hề biết tin gì về Thủy. Trong tôi có biết bao suy tư, vui buồn nhưng phải nói tinh thần yêu nước của lớp trẻ tiếp nối truyền thống của ông cha lúc bấy giờ nó hừng hực khi thế, không thờ ơ vô cảm tẻ nhạt thui chột như bây giờ.

3. Cảm hứng khi đọc bài văn đạt giải nhất kỳ thi học sinh giỏi miền bắc năm 1979 của Chu Văn Sơn.

Cách đây 40 năm mọi thông tin chỉ được nghe qua Đài tiếng nói VN, sách báo để đọc cực kỳ khan hiếm, đặc biệt là sách phục vụ cho việc học tập, ôn thi ở các cấp càng hiếm. May nắm làm sao tôi được sự cảm tình quý mến của cô cửa hàng sách nên cứ mỗi lần có sách phân phối về, tôi lại được ưu tiên. Tôi đã mua được những cuốn sách phục vụ cho ôn luyện thi đại học ở các khối A, B, C rồi tặng cho những bạn bè đã qua sơ trung cấp đang làm ở các ngành muốn thi tiếp đại học. Tôi có giữ lại cuốn sách Những Bài Văn Học Sinh Giỏi Miền Bắc. Cuốn sách sau một thời gian cho ai, tặng ai hay mất đi đâu tôi cũng không nhớ.

Gần đây mấy năm, tôi gõ tìm bài văn của Chu Văn Sơn trên mạng để đọc lại nhưng không hề thấy. Đã 40 năm, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng vẫn còn đọng lại trong trí nhớ 2 đoạn văn trong bài văn của Chu Văn Sơn. Xin chép lại như sau :

Đoạn 1 : Chàng David vừa đánh gục tên khổng lồ Goliath, giờ chúng lại muốn làm một Goliath nữa ư? Đừng có lầy Hy Mã Lạp Sơn quanh năm băng giá hòng đe dọa trường sơn vừa quật ngã hai kẻ thù, đừng có lấy nghìn triệu xác thịt để dọa nạt 50 triệu chàng Thạch Sanh dũng mãnh kiên cường. Chúng bắt ta phải đi theo chúng, phản bội lại cách mạng, phản bội lại chính mình, nhưng đâu có được “con thuyền ta vẫn với cờ hồng cứ đi”.

Đoạn văn 2 (đó là phần kết luận của bài) : Ôi nước Việt Nam từ máu lửa rũ bùn, đứng dậy sáng lòa, sáng lòa mãi mãi! Đất nước đã nuôi con trở thành một thanh niên có sức khỏe của chàng Gióng khi xưa. Sáng hôm nay nghe tiếng người và đã từ lâu thấy người, người đang đúc ngựa sắt cho chúng con. Lệnh tổng động viên ấy là lời tổ quốc! Con thấy nôn nao như tiếng trống trường nghe tiếng trầm hùng giục giã từ núi rừng biên cương. Đất nước ơi! Con đã lớn, con sẽ xếp bút nghiên lên ngựa sắt để giữ mãi mãnh đất bốn nghìn năm đã yên lặng nuôi con.
Con sẽ đi cho bốn ngàn năm ta lại là ta!

Gác lại nhận thức về chính trị trong thời khắc lịch sử lúc bấy giờ, do sự nhồi sọ thông tin một chiều của chế độ CS độc tài toàn trị … Ở đây tôi chỉ nói lên sự truyền cảm bằng lời văn của Chu Văn Sơn về tinh thần sẵn sàng tiếp nối truyền thống yêu nước, chống giặc ngoại xâm của ông cha, đặc biệt là chống Trung Quốc xâm lược.

Nhắc lại những kỷ niệm của mình cách đây 40 năm để thấy rằng nhân dân VN vẫn dưới sự cai trị của ĐCSVN, nhưng cái tinh thần yêu nước của người dân VN ngày càng bị thui chột. Bởi khi đảng cho yêu mới được yêu, cho ghét mới được ghét. Đối với kẻ thù của đất nước, của nhân dân nhưng khi có lợi cho đảng, đảng coi là bạn thì nhân dân không được ghét và không được coi là kẻ thù, không được bày tỏ chính kiến. Cái hiểm họa mất nước nguy hiểm nhất là những kẻ cầm quyền cai trị đất nước vì đặc quyền đặc lợi cá nhân mà đứng về phía kẻ thù của dân tộc, làm tay sai thái thú cho ngoại bang, ngăn chặn và đàn áp bỏ tù những người yêu nước. Cái khốn nạn nhất là đảng hô nhân dân chống tàu cộng xâm lược để bảo vệ tổ quốc nhưng không phải thế mà chỉ để bảo vệ cho quyền lợi của đảng, bảo vệ ngai vàng của đảng để đảng vơ vét cướp bóc tài sản của dân, bán rẻ đất nước phục vụ cho quyền lợi cá nhân và phe nhóm trong đảng. Điều đó đã làm cho đảng “hèn với giặc, ác vơi dân”, vô ơn với những người đã ngã xuống bảo vệ tổ quốc.

Chính vì lẽ đó, 40 năm trôi qua có biết bao trăn trở, kỷ niệm buồn vui trong tôi, nhưng chỉ có những niềm vui nhỏ, chưa bao giờ có được niềm vui lớn - niềm vui của một mùa xuân tự do dân chủ và nhân quyền cho nhân dân VN.

VMH

Nguồn : 
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1088091464730760&set=a.116958901844026&type=3&theater