Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019

Thư xin lỗi anh chị em bạn bè về sự kiện đám tang ông Nhạc nhà tôi!

Vũ Mạnh Hùng (16-9-2019)

Ông Nhạc nhà tôi mất lúc 6h20’ ngày 9/9/2019 (tức ngày 11/8 năm kỷ hợi) vừa rồi, gia đình tổ chức tang lễ vào ngày 13/9, tại nhà tang lễ bệnh viện 354, Đội Cấn, Ba Đình, Hà Nội.


Tin buồn này tôi không đăng trên mạng cho tất cả anh chị em bạn bè biết, để chia buồn cùng tôi và gia đình, trừ số ít buộc tôi không thể không thông báo. Nhưng sau 3 ngày tôi buộc phải nhắn tin lại để những người biết tin không đến viếng nữa.

Chuyện này mấy ngày nay đã gây xôn xao dư luận trong giới bạn bè. Tôi buộc phải viết thư xin lỗi này để nói rõ từ đâu lại có chuyện xâm phạm đến quyền tự do của con người, làm trái truyền thống văn hóa đạo lý dân tộc đối với tôi, xúc phạm đến danh dự của bạn bè tôi như thế.

Ai cũng biết truyền thống văn hóa Việt Nam nó thể hiện qua câu nói rất nhân văn của các cụ từ ngàn đời “nghĩa tử là nghĩa tận”, nhưng tại sao tôi lại phải hạn chế tối đa tin buồn này trước khi gia đình tổ chức tang lễ cho cụ. Làm thế rồi nhưng vẫn không yên. Cụ Nhạc nhà tôi mất, mọi công việc chuẩn bị tang lễ vẫn diễn ra bình thường đến cuối ngày thứ ba đột nhiên tôi được tin báo từ gia đình bên vợ “yêu cầu tất cả bạn tôi không đến viếng, gia đình anh em họ hàng nhà tôi đến thì không ghi tên là người thân của tôi … bản thân tôi không đến nữa cũng được …”.

Mặc dù rất bức xúc, nhưng tôi nhận ra ngay giọng điệu đó là của đám quỷ đó của nhà cầm quyền chế độ CSVN, về phía gia đình bên ngoại không ai có cái đầu óc khốn nạn, táng tận lương tâm như thế. Nghe xong, tôi không chấp nhận yêu cầu trên vì chưa có ý kiến của trưởng nam. Sau vài tiếng đồng hồ, tôi mới nhận được tin nói rõ nội dung trên là yêu cầu của trưởng nam. Tôi đành phải chấp nhận và thông cảm cho khả năng không chịu được áp lực của anh từ phía nhà cầm quyền thông qua đám công cụ. Cuối cùng thì sự thật tôi đoán không sai, bởi những chuyện tương tự như thế đối với tôi quá quen thuộc, chỉ có chế độ của những kẻ cầm quyền mọi rợ mới dám làm những chuyện dã tâm như thế. Chứ bản thân tôi và gia đình anh em bên ngoại sống hòa thuận, chưa hề to tiếng với nhau bao giờ, biết tôn trọng lẫn nhau, tôn trọng lẽ phải và công lý.

Cụ Nhạc nhà tôi có ba người con (2 trai, 1 gái út), bản chất mọi người trong gia đình sống thuần túy thật thà, lương thiện. Cũng do cái duyên trời se nên tôi gặp và kết bạn với con gái cụ. Khoảng hơn 20 năm cuối đời, thời gian chủ yếu là cụ sống với vợ chồng tôi (đặc biệt là sau khi cụ bà mất đầu năm 2004). Thời gian gần chục năm đầu chung sống có một điểm chung đều hướng đến cái tốt, nhưng do tư tưởng, quan điểm nhìn nhận về xã hội 2 ông con khác hẳn nhau nên có nhiều căng thẳng.

Sau nhiều lần cụ giáo dục uốn nắn tư tưởng tôi không thành, bởi tôi đã chỉ ra được cái gốc của phi lý, phản khoa học của Chủ nghĩa Mác-Lenin, áp đặt sự cai trị xã hội của một đảng là trái với quy luật phát triển của xã hội mà cụ không thể bác bỏ được, cộng với thực tế suy đồi của xã hội nó phơi bày trước mắt cụ hàng ngày. Tôi lại là người làm theo đảng hô chống tham nhũng (đã được Thanh tra Chính phủ kết luận nội dung tố cáo là đúng nhưng hàng chục năm nay nhà nước không xử lý, luật pháp chỉ trên giấy), trong khi tôi lại được nhà cầm quyền CSVN cho công cụ “chăm sóc” khá kỹ và thường xuyên ngăn cản quyền tự do đi lại nên cụ cũng thấy được sự vô pháp, vô lý về cách hành xử của chế độ đập vào mắt hàng ngày. Chuyện này tôi đã có bài viết: CẢM NHẬN CHUYỆN ÔNG NHẠC NÓI KHÁY BỌN AN KHUYỂN!

Vì lý do trên nên cụ và tôi sau này sống với nhau cơ bản có tiếng nói chung nên ngày một tình cảm và hòa thuận hơn. Bởi cụ thấy được sự cần thiết cho xã hội phát triển, đất nước cường thịnh phải có đa nguyên đa đảng, một nhà nước tam quyền phân lập, ở nước mình một đảng chúng nó làm gì chả được. Những điều đó trước đây ai nói đến thì cụ nổi xung, choảng cho tới bến mà không hề biết mệt.

Những ai đã sống dưới chế độ độc tài CSVN và đặc biệt là nạn nhân của các cuộc “cách mạng” có tên “cải cách ruộng đất”, “nhân văn giai phẩm”, “xét lại chống đảng”, “cải tạo công thương”, Z30 … thì thấy rất rõ, dưới sự lãnh đạo toàn diện tuyệt đối của đảng chỉ có cướp, giết và phá, thì không thể không hiểu phần nào về chuỗi tội ác tày trời và bản chất cực kỳ đen tối, độc ác của các thế hệ cầm quyền chế độ. Nhưng cái “tài tình” của đảng là bưng bịp, nhào nặn thông tin biến tội thành công và biến công thành tội, phải nói là siêu nhất thế giới.

Chỉ lấy một ví dụ ngay trong đám tang của cụ Nhạc tôi thấy có vòng hoa của Văn Phòng Chính Phủ kính viếng, đặc biệt là vòng hoa của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc kính viếng. Nhìn bề ngoài với con mắt bình thường ai cũng thấy trang trọng, niềm tự hào đối với một gia đình cách mạng … Nhưng với tôi chuyện đó chỉ tự hào khi sự đóng góp của mình cho một chính thể đem lại sự hạnh phúc cho nhân dân, sự cường thịnh cho đất nước, nếu ngược lại thì đó là chuyện đau buồn.

Về mặt lễ nghi thì cụ thuộc nhân viên của Văn Phòng Chính Phủ, Văn Phòng Phủ Thủ Tướng, Văn Phòng Phủ Chủ Tịch, thì 2 vòng hoa đó không thể không có. Mà có thì chỉ có lợi cho nhà cầm quyền, chứ có ai biết cụ khi làm sổ đỏ đất ở quê hàng năm trời cũng phải lận đận mệt mỏi, than phiền, không phải cảm ơn, cảm huệ đâu… Có ai biết đám tang của cụ lại có bàn tay lông lá, bẩn thỉu hèn bỉ của đảng thọc vào đâu.

Cướp chính quyền từ tay Chính phủ lâm thời Trần Trọng Kim, đảng CS đứng đầu là ông Hồ đã áp đặt chủ nghĩa phản khoa học, áp đặt cơ chế độc tài toàn trị, tước đoạt những quyền cơ bản của con người, triệt hạ trí thức, thực hiện chính sách ngu dân, chia để trị. Với một cơ chế chính trị dần dần sàng lọc, loại bỏ, triệt hạ hiền tài ra khỏi bộ máy hệ thống quyền lực nhà nước thu hút và thay vào đó những loại cặn bã xã hội chỉ vì mục đích vinh thân phì gia. Vì sự lãnh đạo không chính danh, vì đặc quyền đặc lợi bất chính, họ không bao giờ dám đối thoại sòng phẳng đàng hoàng với dân mà luôn tìm cách đối thụi, dùng nhà tù, dùng những trò hèn bỉ bẩn thỉu, mọi rợ mất nhân tính để bịt miệng, vùi dập, triệt hạ những tiếng nói bất đồng.

Đối với đám tang của các nhà bất đồng chính kiến, đám tang người thân của họ, đám tang ông cụ thân sinh ra tôi cách đây hơn 10 năm, rồi các ngày giỗ, đám công cụ của nhà cầm quyền nhớ hơn cả tôi, đến đám tang của bà cụ thân sinh ra tôi, họ đều tìm mọi cách và thủ đoạn ngăn chặn những anh em thân hữu bạn bè đến. Tất cả không ngoài mục đích chia rẽ.

Viết như vậy để những người đã biết và những người chưa biết hiểu rõ bản chất sự việc xảy ra đối với tang lễ của cụ Nhạc nhà tôi, không phải do anh em trong gia đình mất đoàn kết, cũng không phải tôi có gì cư xử với cụ Nhạc bất hiếu. Vì vậy tôi buộc phải viết thư này xin lỗi anh em bạn bè và mong mọi người thứ lỗi.

                                                                      Người viết thư xin lỗi!
                                                                            Vũ Mạnh Hùng

Nguồn : https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/1237704493102789

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2019

Cái đuôi XHCN của một chế độ tội phạm, một nhà nước tội phạm!

Vũ Mạnh Hùng

Cứ có chuyện "nhạy cảm" thì cái đuôi XHCN lại hiện nguyên hình của đám cầm quyền tội phạm đang ngồi trên đầu, bám trên cổ của nhân dân VN.




Cả ngày đêm hôm qua 14/4 và hôm nay 15/4/2019, cái đuôi của đám tội phạm cầm quyền bám riết tôi ngoe ngẩy để minh chứng cho những hành vi vô pháp trong vụ cướp đất ở Đồng Tâm của đám tội phạm này. Mục đích của chúng là cô lập, chia rẽ, bóp méo thông tin, lừa bịp, che đậy những hành vi tội phạm và âm mưu cướp đất của dân, hãm hại những người dân dám đứng lên để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình,




Sáng qua vừa ra khỏi nhà đã thấy cái đuôi vây quanh, chú hàng phố nhà tôi thấy, rồi hỏi đám an tà đến đây làm gì, thì được trả lời đến chơi. Thế là chú hàng phố bảo tôi ngồi lên xe ... để chú ấy lột tả sự thật và chữa cho đám này bệnh nói dối. Đi đến đâu cái đuôi XHCN đeo bám đến đấy. Đến tối chú ấy hỏi cái đuôi XHCN hết nói dối chưa?! Chúng mày ngăn cản không cho ông ấy đi Đồng Tâm chứ gì?! Mệt hết cả người mà tôi vẫn phát phì cười! Cười mà ra nước mắt!

Hôm nay tôi nói cho dân phố biết ở Đồng Tâm theo tôi còn hai việc mà người dân bức xúc, đòi hỏi :

1. Nhà chức trách cần trả lời trong 100ha đất còn lại sau khi trừ đi đất quốc phòng là đất của ai nếu không phải là đất nông nghiệp của dân.

2. Vụ gọi dân ra đo đất rồi đánh bắt người trái phép chưa được làm rõ để xử lý theo quy định của pháp luật.

Nếu 2 việc này chưa được giải quyết, xử lý một cách chính đáng thì Đồng Tâm vẫn còn là điểm nóng và việc tái cướp đất vẫn có thể diễn ra.

Nguồn : https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/1126149860924920

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2019

1979 và những kỷ niệm không quên!

Vũ Mạnh Hùng



1. Tưởng chết.

Năm 1979 lệnh tổng động viên của nhà nước CSVN chống Trung Cộng xâm lược thực hiện chính sách 3 đỏ, 3 sạch lúc dó tôi thuộc loại quân dự bị (được phát một khẩu súng trường + một cái xẻng + một bao tải + 5kg mạch rang + 5lit nước đun sôi để nguội) ra bờ biển Sầm Sơn tỉnh Thanh Hóa, đào công sự nằm trực nhằm chặn đánh TC đổ bộ qua đường biển. Sau 3 ngày nằm trực ăn mạch rang và uống nước sôi thì có lệnh dừng, tôi về sinh bệnh tức ngực, đau bụng nhiều tháng liên miên, đi khám không nơi nào phát hiện ra bệnh gì. Sau đó được về nhà vì lý do không đủ sức khỏe. Mặc dù đau, tôi vẫn cố ăn được mỗi bữa 2 miệng bát cơm, nhưng người sút cân dần từ 50 kg xuống chỉ còn hơn 30kg. Một ông y sĩ đến khám và nói với mẹ tôi, tôi chỉ sống được 2 tháng nữa, mẹ đi dạy học về cứ mỗi lần nhìn thấy tôi lại khóc. Tôi động viên mẹ, con không chết đâu mà khóc, con vẫn ăn được mà. Cứ mỗi lần mẹ nhìn tôi muốn bật khóc, tôi lại quên cái đau của bệnh tật và cười nói một vài câu hài làm bà bật cười và hai mẹ con cùng cười. Người đau ốm yếu không làm được gì, sau đó tôi xin mẹ xuống ở trông hàng cho bà nội, bà cho tiền tôi đến hiệu thuốc bắc, thầy thuốc cắt thuốc và nghiền thành bột, tôi về trộn với mật ong làm thành viên uống dần. Thật kỳ diệu, chỉ sau hơn 1 tháng hết đau, người khỏe dần và trở lại bình thường.

2. Gặp cậu học trò khi đang hành quân.

Cuối năm 79, bệnh tật tan biến sức khỏe trở lại bình thường, không nhớ tôi đi đâu đến đoạn cầu chuối (Nông Cống) gặp một anh bộ đội trên đường hành quân từ xa nhìn về phía tôi và nói : Em chào thầy! Tôi giật mình ngơ ngác … Anh bộ đội mặt non choẹt tiến lại gần nắm tay tôi nói, thầy có nhớ em không, tôi vẫn lơ mơ và nói anh có nhầm không đấy. Cậu học trò nói, em là Thủy lớp trưởng lớp thầy chủ nhiệm khi thầy về trường thực tập. thầy rất tận tình và có nhiều kỷ niệm với lớp. em quên sao được … Tôi lặng người sực nhớ, Thủy là một học sinh ngoan, học trội hơn các bạn trong lớp một chút, rất năng nổ trong công việc chung ... trong lòng khâm phục tinh thần yêu nước của em, đồng thời cũng thấy xót xa em rời ghế nhà trường khi tuổi còn quá trẻ, tương lai học tập còn ở phía trước. Tôi hỏi, thế em nhập ngũ từ khi nào, Thủy nói khi thầy rời trường thì có lệnh tổng động viên, em xung phong nhập ngũ luôn.

Thầy trò gặp nhau chỉ được mấy phút ở ven đường rồi chia tay. Có lẽ lúc Thủy nhập ngũ chỉ tầm 16 hoặc cùng lắm là bước sang tuổi 17. Từ đấy đến nay không gặp lại nữa, không hề biết tin gì về Thủy. Trong tôi có biết bao suy tư, vui buồn nhưng phải nói tinh thần yêu nước của lớp trẻ tiếp nối truyền thống của ông cha lúc bấy giờ nó hừng hực khi thế, không thờ ơ vô cảm tẻ nhạt thui chột như bây giờ.

3. Cảm hứng khi đọc bài văn đạt giải nhất kỳ thi học sinh giỏi miền bắc năm 1979 của Chu Văn Sơn.

Cách đây 40 năm mọi thông tin chỉ được nghe qua Đài tiếng nói VN, sách báo để đọc cực kỳ khan hiếm, đặc biệt là sách phục vụ cho việc học tập, ôn thi ở các cấp càng hiếm. May nắm làm sao tôi được sự cảm tình quý mến của cô cửa hàng sách nên cứ mỗi lần có sách phân phối về, tôi lại được ưu tiên. Tôi đã mua được những cuốn sách phục vụ cho ôn luyện thi đại học ở các khối A, B, C rồi tặng cho những bạn bè đã qua sơ trung cấp đang làm ở các ngành muốn thi tiếp đại học. Tôi có giữ lại cuốn sách Những Bài Văn Học Sinh Giỏi Miền Bắc. Cuốn sách sau một thời gian cho ai, tặng ai hay mất đi đâu tôi cũng không nhớ.

Gần đây mấy năm, tôi gõ tìm bài văn của Chu Văn Sơn trên mạng để đọc lại nhưng không hề thấy. Đã 40 năm, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng vẫn còn đọng lại trong trí nhớ 2 đoạn văn trong bài văn của Chu Văn Sơn. Xin chép lại như sau :

Đoạn 1 : Chàng David vừa đánh gục tên khổng lồ Goliath, giờ chúng lại muốn làm một Goliath nữa ư? Đừng có lầy Hy Mã Lạp Sơn quanh năm băng giá hòng đe dọa trường sơn vừa quật ngã hai kẻ thù, đừng có lấy nghìn triệu xác thịt để dọa nạt 50 triệu chàng Thạch Sanh dũng mãnh kiên cường. Chúng bắt ta phải đi theo chúng, phản bội lại cách mạng, phản bội lại chính mình, nhưng đâu có được “con thuyền ta vẫn với cờ hồng cứ đi”.

Đoạn văn 2 (đó là phần kết luận của bài) : Ôi nước Việt Nam từ máu lửa rũ bùn, đứng dậy sáng lòa, sáng lòa mãi mãi! Đất nước đã nuôi con trở thành một thanh niên có sức khỏe của chàng Gióng khi xưa. Sáng hôm nay nghe tiếng người và đã từ lâu thấy người, người đang đúc ngựa sắt cho chúng con. Lệnh tổng động viên ấy là lời tổ quốc! Con thấy nôn nao như tiếng trống trường nghe tiếng trầm hùng giục giã từ núi rừng biên cương. Đất nước ơi! Con đã lớn, con sẽ xếp bút nghiên lên ngựa sắt để giữ mãi mãnh đất bốn nghìn năm đã yên lặng nuôi con.
Con sẽ đi cho bốn ngàn năm ta lại là ta!

Gác lại nhận thức về chính trị trong thời khắc lịch sử lúc bấy giờ, do sự nhồi sọ thông tin một chiều của chế độ CS độc tài toàn trị … Ở đây tôi chỉ nói lên sự truyền cảm bằng lời văn của Chu Văn Sơn về tinh thần sẵn sàng tiếp nối truyền thống yêu nước, chống giặc ngoại xâm của ông cha, đặc biệt là chống Trung Quốc xâm lược.

Nhắc lại những kỷ niệm của mình cách đây 40 năm để thấy rằng nhân dân VN vẫn dưới sự cai trị của ĐCSVN, nhưng cái tinh thần yêu nước của người dân VN ngày càng bị thui chột. Bởi khi đảng cho yêu mới được yêu, cho ghét mới được ghét. Đối với kẻ thù của đất nước, của nhân dân nhưng khi có lợi cho đảng, đảng coi là bạn thì nhân dân không được ghét và không được coi là kẻ thù, không được bày tỏ chính kiến. Cái hiểm họa mất nước nguy hiểm nhất là những kẻ cầm quyền cai trị đất nước vì đặc quyền đặc lợi cá nhân mà đứng về phía kẻ thù của dân tộc, làm tay sai thái thú cho ngoại bang, ngăn chặn và đàn áp bỏ tù những người yêu nước. Cái khốn nạn nhất là đảng hô nhân dân chống tàu cộng xâm lược để bảo vệ tổ quốc nhưng không phải thế mà chỉ để bảo vệ cho quyền lợi của đảng, bảo vệ ngai vàng của đảng để đảng vơ vét cướp bóc tài sản của dân, bán rẻ đất nước phục vụ cho quyền lợi cá nhân và phe nhóm trong đảng. Điều đó đã làm cho đảng “hèn với giặc, ác vơi dân”, vô ơn với những người đã ngã xuống bảo vệ tổ quốc.

Chính vì lẽ đó, 40 năm trôi qua có biết bao trăn trở, kỷ niệm buồn vui trong tôi, nhưng chỉ có những niềm vui nhỏ, chưa bao giờ có được niềm vui lớn - niềm vui của một mùa xuân tự do dân chủ và nhân quyền cho nhân dân VN.

VMH

Nguồn : 
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1088091464730760&set=a.116958901844026&type=3&theater

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2019

Sự im lăng của cơ quan tư pháp là bức tường, thành trì của tham nhũng và tha hóa xã hội

Vũ Mạnh Hùng


MỌI DÂN OAN CẦN TẬP TRUNG TẤN CÔNG VÀO SỰ IM LẶNG CỦA NHỮNG KẺ CÓ TRÁCH NHIỆM TRONG CÁC CƠ QUAN HÀNH CHÍNH NÓI CHUNG VÀ ĐẶC BIỆT LÀ CƠ QUAN TƯ PHÁP NÓI RIÊNG.


                                                      (Ảnh minh họa)

    Sự né tranh, đùn đẩy, vòng vo, trả lời phần ít ỏi là nạc, phần nhiều là mỡ đen và khi đuối lý là im lặng của các cơ quan hành chính nói chung và các cơ quan tư pháp nói riêng là bức tường, là thành trì vững chắc bảo vệ bọn tham quan ô lại của chế độ độc tài tham nhũng. Sự im lặng của cơ quan tư pháp sẽ đẩy người dân đi đòi công lý rơi vào tình trạng bế tắc, bất lực.

   Chính vì lẽ đó tham nhũng không bao giờ giảm và ngày một gia tăng, oan sai chồng chất không bao giờ giải quyết được, tất yêu sẽ kéo theo sự tha hóa xã hội ngày một thêm trầm trọng. Thành trì này do bản chất chế độ tạo ra, nhằm bảo vệ những kẻ cầm quyền cấp cao bất chính mà hầu hết người dân vẫn nghĩ và vẫn gọi nhầm chúng là lãnh đạo.

   Người dân đi khiếu kiện thường chỉ tấn công những kẻ trực tiếp ăn cướp và gây oan sai cho mình nhưng thường bỏ qua bức tường bảo vệ dung dưỡng cái ác. Nên tôi khuyên mọi người dân oan trái hãy cùng nhau đoàn kết tập trung tấn công vào thành trì này, đặc biệt là những kẻ có trách nhiệm bảo vệ công lý nhưng làm ngơ trước yêu cầu chính đáng của người dân, không để chúng yên chí ngồi mát ăn bát vàng lai vô can, ngày một thăng quan tiến chức bất chính và luôn được kính thưa, kính gửi.

   Khi người dân có đủ bằng chứng về sự việc oan trái của mình gửi đến các cơ quan tư pháp yêu cầu giải quyết. Bọn tham quan ô lại trực tiếp sẽ dùng khoản tiền ăn cướp được “chạy” lo lót bọn nắm quyền tư pháp bất chính này thì con đường tìm công lý bị bế tắc. Người dân một mặt thường chỉ nhằm mục đích đòi lại tài sản của mình, đòi xử lý những kẻ trực tiếp gây ra oan trái đối với mình. Mặt khác, sợ đụng đến những kẻ có trách nhiệm trong các cơ quan tư pháp không ai giải quyết cho mình mà quên đi đó chính là thành trì bảo vệ bọn phạm tôi, gây oan trái cho mình nên ít khi đụng đến, hoặc chỉ đụng đến một cách nhẹ nhàng, không đủ để lay chuyển vị trí quyền lực của cá nhân họ.

   Mọi người dân oan trái càng không dám đụng đến bọn vô lại có chức trách trong ngành tư pháp thì thành trì của tội ác và tham nhũng càng vững vàng. Các cơ quan tư pháp về hình thức là nơi công đường bảo vệ công lý nhưng trong chế độ độc tài toàn trị chính nó lại là bức tường ngăn cản con đường của mọi người dân đi đòi công lý. Bởi một nhà nước không có tam quyền phân lập nên đám quan lại này chỉ là công cụ của những kẻ cầm quyền chế độ. Mặt khác, nhà nước lại không có luật trừng phạt cụ thể về sự im lặng của những kẻ nắm quyền tư pháp, bọn này chỉ bị xử lý khi phe nhóm trong chế độ độc tài tranh giành quyền lực.

   Khi người dân đi đòi công lý không biết cùng nhau tấn công vào sự im lặng này thì bức tường ngăn chặn công lý càng vững chắc, mọi đòi hỏi công lý của người dân chỉ là con số không … Đừng sợ đụng đến vấn đề này thì không đòi được công lý, mà chắc chắn rằng không đụng đến thì càng không bao giờ có công lý. Muốn bức tường này lay chuyển thì phải có đủ số đông người dân yêu cầu nhà nước ra luật cụ thể trừng phạt về sự im lặng của các quan chức trong ngành tư pháp, phải có số đông người dân vạch mặt, yêu cầu xử lý, cách chức những kẻ có trách nhiệm trong ngành tư pháp chây ì, không tuân thủ theo quy định của pháp luật.

   Mọi người dân oan cần có đủ hồ sơ về sự im lặng của những kẻ có chức trách ở từng cấp của cơ quan tư pháp, truy đến cùng về sự im lặng và hãy cùng nhau đoàn kết dùng pháp luật, truyền thông tấn công vào sự im lặng này. mới vó hy vọng cho công lý trong tương lai.

V.M.H

Nguồn: 
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=993395457533695&set=a.116958901844026&type=3&theater

Hậu quả của sự diễu cợt, nhạo báng lương tri?

Mạnh Hùng Vũ 


Câu chuyện "Hậu quả của sự diễu cợt, nhạo báng lương tri?" tôi không muốn viết bây giờ, bởi kẻ nhạo báng lương tri không biết có phải đang bị gánh chịu hậu quả nặng nề của nó một cách cô đơn lạnh lẽo. Xong có cái gì đó trong tâm cứ thúc đẩy tôi viết để nhắc nhở những kẻ mù quáng, ngu ác, hoặc vì cái máng mà cố tình quên hết đạo lý của cuộc sống để làm DLV công cụ bảo vệ cho cái ác.

Câu chuyện như sau :

Chỉ mới năm ngoái thôi khi vụ cướp đất ở Đồng Tâm của các quan tham đã gây chấn động dư luận trong và ngoài nước. Một hôm tôi thấy ông A hàng phố nhà tôi, bức xúc kể lại, cái thằng L năm nay nó xấp xỉ 70 rồi mà sao còn đi làm DLV (có công hay không công chưa rõ nhưng cái tâm bất nhân là rõ) cho kẻ cướp ngày đội lốt chính quyền. Nó cứ gặp mọi người là tìm cách dè bửu và nói những điều bất lợi, đưa tin thất thiệt làm nhiễu thông tin về diễn biến cuộc tranh đấu giữ đất của người dân Đông Tâm. 

Đặc biệt là nói về cụ Lê Đình Kình, nó bảo về hưu rồi im đi hưởng thu tuổi già có phải sướng không, nói làm gì, đấu tranh làm gì để CA nó đánh cho bây giờ trở thành thân tàn ma dại. Ông A đáp lại, Cụ Kình làm những việc người đời đáng trân trọng và kính nể, tấm gương của cụ sẽ mãi mãi đi vào lịch sử, tôi không làm được những việc như cụ, chưa giúp gì được cho cụ tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc nào tôi cũng ủng hộ cụ và người dân Đông Tâm sao ông đi dè bửu những tấm gương sáng ở đời, sao ông lại phỉ báng lương tri như vậy.

Tôi chia sẻ bức xúc với ông A và nói : Sống ở đời thấy cái ác không dám lên tiếng, thấy lẽ phải không dám bênh vực đã là có tội rội rồi. Chưa nói đến chuyện a dua, a tòng, đỗng lõa, thóa mạ, diễu cợt, phỉ báng lương tâm thì khó mà tránh khỏi cái giá ở đời phải trả.

Vài hôm sau tôi gặp ông L, thấy ông người đẩy đà nhưng tôi nói với mọi người, ông ta trông khỏe nhưng nhìn đầy ám khi, chắc chắn sẽ sinh bệnh, bệnh của ông ta sinh ra từ cái tâm đen, bởi mọi bệnh tật của con người đều sinh ra từ khí. Tâm đen đã tạo ra ám khí, ám khí sinh ra bệnh.

Bẳng đi gần năm nay mọi người quen nhắc lại bàn luận chuyện ông L tự phơi bày cái dã tâm của mình trong việc bảo vệ cái ác và nói lâu rồi không thấy ông đâu. Có người nói, nghe đâu nằm viện mổ u não đã gần nửa năm nay rồi.

Mới đây vài ngày, mấy người đã chứng kiến "cái thân tàn ma dại" ông đang phải gánh chịu một cách lạnh lẽo cô đơn. Cái hình ảnh của ông lúc này đúng như những lúc ông luôn tìm cách dè bửu, diễu cợt, phỉ báng lương tâm. Đặc biệt là hù dọa những người dân bày tỏ sự ủng hộ công lý, phỉ báng những người hy sinh, tranh đấu cho công lý dân chủ và nhân quyền.

Hình ảnh ông, một tay chống gậy, một người nhà đi kèm dìu mới đi được, đó có phải chính là cái hình ảnh "thân tàn ma dại" mà ông từng phỉ báng không?. Những người quen biết ông nhìn thấy với cái nhìn lạnh lùng, không ai hỏi một câu chỉ thì thào rỉ tai nhau... Điều này còn đau hơn nhiều cái nỗi đau của "thân tàn ma dại" mà ông đang phải gánh chịu.

Nếu mọi người theo dõi, chịu khó tổng kết những chuyện xảy ra trong thực tế cuộc sống số phận của những kẻ công cụ vô lương, vô pháp, độc ác, bất nhân thì đều có một kết cục bi thảm.

Thực ra, tôi không muốn nói và viết những gì đụng chạm đến nỗi đau của bất cứ ai, nhưng vì tôi không muốn nhìn thấy cái kết cục bi thảm của bất cứ ai trong cuộc sống. Tôi chỉ muốn khuyên răn những ai không đóng góp được những giá trị cho cuộc sống chung thì cũng đừng vì sự ích kỷ tích tụ cái tâm đen, đừng vì cái máng mà đi làm tay sai cho kẻ ác. 

Từ ngàn xưa đến nay, không ai thoát khỏi cái quy luật nhân quả, điều rễ nhận thấy công cụ độc ác của kẻ tâm đen bao giờ cũng lĩnh hậu quả nhãn tiền thê thảm cả về thể xác lẫn tình thần.

VMH

Nguồn : https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/1055220381351202

LỜI CẢM ƠN!








Gia đình chúng tôi xin trân trọng cảm ơn các cụ, các ông, các bà, cô dì, chú bác, họ hàng nội, ngoại, các gia đình thông gia, bà con láng giềng, bạn bè thân hữu gần xa đã đến viếng, gửi vòng hoa chia buồn và tiễn đưa người mẹ yêu quý của chúng tôi, người bà yêu thương của các con chúng tôi, người cụ gần gủi ân tình của các cháu con của con chúng tôi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Đặc biệt cảm ơn đại diện Hội Bầu Bí Tương Thân, Hội Giáo chức Chu Văn An cùng anh em bạn hữu yêu tự do, dân chủ và nhân quyền cách xa hàng trăm km lại phải vượt qua mọi sự trắc trở phi nhân, phi lý không đáng có đã đến viếng, chia sẻ nỗi buồn cùng tôi và gia đình. Cái đáng quý là người dân láng giềng của quê tôi phần lớn đều hiểu, thấu hiểu điều đó.

Qua đây tôi cũng xin trân trọng cảm ơn tất cả mọi người vì điều kiện bất khả kháng không thể đến viếng đã điện, nhắn tin,chia sẻ trên FB, gửi lời an ủi, chia buồn cùng tôi và gia đình.

Một đám tang "không bình thường" có nhiều lý do "bất thường" nhưng thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã vượt qua tất cả.

Chắc chắn cụ bà rất vui lòng yên nghỉ nơi chín suối! Cụ sẽ mãn nguyện về sự hy sinh cả cuộc đời tần tảo, đảm đang vượt qua mọi trắc trở nghiệt ngã của cuộc sống chỉ chăm lo làm sao để nuôi dạy con cháu sống làm người, sống có ý nghĩa.

Trong lúc tang gia bối rối về phía bản thân tôi cũng như gia đính có gì khiếm khuyết, sơ suất xin lượng thứ.

Thật cảm động, một lần nữa xin trân trọng cảm ơn tất cả những tình cảm chia buồn của quý vị đã dành cho tôi và gia đình.

Trưởng nam!
Vũ Mạnh Hùng.



SUY TƯ VỀ VIỆC NHÀ CẦM QUYỀN ÁP ĐẶT NHỮNG ĐIỀU LUẬT MÙ MỜ PHI LÝ, BẮT NGƯỜI VÔ TỘI !

Vũ Mạnh Hùng


   - Cụ thể về điều 79 BLHS.

   - Xét về khía cạnh pháp lý, âm mưu thì chưa phải là hành vi phạm tội. Mặt khác, điều luật này rất mù mờ, mơ hồ vì không hề có khái niệm pháp lý về chính quyền nhân dân, những quy phạm pháp luật về hành vi chống chính quyền nhân dân. Nên có thể nói đây là một điều luật hết sức phi lý và độc ác nhất của chế độ dùng để đàn áp, bỏ tù, triệt hạ những người tranh đấu ôn hòa bày tỏ chính kiến về lòng yêu nước đụng chạm đến đặc quyền đặc lợi của đám cầm quyền bất chính bất nhân.

  - Xét về ý nghĩa của chính quyền : Một chính quyền được xây dựng lên nó phải là nơi được người dân gửi gắm niềm tin của cuộc sống. Đã nói đến chính quyền là nói đến quyền lực chân chính, công minh chính đại là nơi bảo vệ cái thiện, thực thi những đạo lý của cuộc sống để gìn giữ cho sự tồn tại và phát triển xã hội ... Nếu một chính quyền đúng nghĩa thì trên thế gian này chỉ có kẻ điên mới có âm mưu lật đổ chính quyền.

   Chỉ có tà quyền phản dân hại nước, đội lốt chính quyền mới sợ sự thật, sợ sự công minh chính đại. Kẻ tà quyền thường dùng cái vỏ bọc chính quyền, nấp vào chính quyền đánh tráo khái niệm, đánh lận con đen để thực hiện tư lợi cá nhân bằng quyền lực bất chính, quy chụp đàn áp, bỏ tù những người đụng chạm đến quyền lực đó. Một đất nước nghèo nàn lạc hậu như ở VN người dân còn thờ ơ với chính trị, số đông chưa hiểu hết cái quyền con người của mình, giá trị sống làm người, giá trị sống cống hiến cho xã hội ... thì nó là môi trường phát triển cho những kẻ lưu manh, gian ác. tham tàn ngồi trên đầu dân, đội lốt chính quyền đàn áp những tiếng nói chân chính, làm những việc bất chính để vinh thân phì gia.

   Về hình thức tổ chức thì một chính quyền nó bao gồm cả một hệ thống quyền lực từ trung ương đến địa phương, có quân đội, có công an, vũ khí các loại và nhiều hình thức bảo vệ khác thì một vài người dân chỉ bằng tay không và tiếng nói làm sao có thể lật đổ được.

   Chỉ có kẻ điên, kẻ cướp, kẻ bất nhân, tội đồ dân tộc đang cầm quyền có lợi ích ngược lại với lợi ích của nhân dân, đất nước mới đi bắt những người dân yêu nước vô tội. Nếu một chính quyền mà người ta có thể lật đổ được bằng tay không và tiếng nói thì trên thực tế không tồn tại chính quyền nào như thế. Mặt khác, chính quyền thực chất là của dân, do dân, vì dân lại có kẻ cầm quyền ra lệnh bắt người phi lý như thế thì kẻ đó phải cho vào nhà thương điên.

   Vậy việc bắt những người dân tay không và chỉ nói lên tiếng nói bất đồng chính kiến thì chính nhà cầm quyền CSVN đã tự phơi bày bản chất cầm quyền không chính danh của mình. Bởi nhà nước của dân, do dân vì dân thì làm sao một vài người dân tay không có thể lật đổ được. Đúng là chuyện hoang đường. Rõ ràng điều 79, là điều luật mù mờ, mơ hồ phi lý. Nếu không phải phi lý thì ai có thể chứng minh được cụ thể những người bị nhà cầm quyền bắt, họ có cái gì mà lật đổ được chính quyền ???

   Trừ khi một chính quyền thối nát, gồm những tên phản dân hại nước nắm quyền thì sợ sự thật, sợ những tiếng nói bất đồng chính kiến, sợ nhân dân nhận ra được bộ mặt thật ấy của kẻ cầm quyền bất chính, cái ác trơ trọi, đơn độc trước nhận thức của số đông nên mới áp đặt những điều luật mù mờ quy chụp những tiếng nói chân chính, đấu tranh cho công lý lẽ phải. Bởi những kẻ cầm quyền của chế độ chính là tội đồ của nhân dân chúng sợ sự thật, sợ lẽ phải, sợ công lý, đối lập với lợi ích của nhân dân nên chúng không bao giờ dám đối thoại với dân, nói rõ thế lực thù địch một cách cụ thể và thế lực thù địch ấy nói gì cho toàn dân nghe. Đó cũng chính là lý do nhà cầm quyền phải độc quyền thông tin, ngăn cản, đàn áp quyền tự do ngôn luận để hạn chế sự thức tỉnh của người dân.

   Tôi khẳng định những người bị bắt với những điều luật mù mờ, mơ hồ như điều 88, 258,79 của BLHS là những người vô tội, là những người có lương tri. Chính những kẻ cầm quyền và đám công cụ vô lương làm những điều trái với đạo lý, pháp lý của cuộc sống mới thực sự là tội phạm. Nên cứ mỗi khi xét xử những người bất đồng chính kiến nhà cầm quyền lại cho hệ thống truyền thông công nô lu loa, bôi nhọ mạ lị những người bất đồng chính kiến, cho an ninh dùng mọi thủ đoạn trái phép ngăn cản người thân, người dân đến phiên tòa. Họ quang minh chính đại thì tại sao không dám xét xử công khai theo quy định của pháp luật, xét xử lưu động để nâng cao ý thức và sự hiểu biết về luật pháp để người dân chấp hành pháp luật, hạn chế hành vi phạm tội trong xã hội.

Nói tóm lại, nhà cầm quyền áp đặt những điều luật như thế, làm những chuyện bất minh, đen tối như thế, sợ sự thật đến như thế đối với những người bất đồng chính kiến là cái sợ của kẻ ác bị cô lập. Sợ những việc làm đen tối bị đưa ra ánh sáng, sợ quyền lực không chính danh bị sụp đổ mà cái gốc của nó là sự sụp đổ của lòng người ! Bởi cái ác của quyền lực bất chính chỉ tồn tại được khi số đông không nhìn ra được cái gốc của tội ác.


   Tôi tin chắc không bao giờ nhà cầm quyền CSVN dám thực sự xét xử công khai những người bị quy chụp vào các điều luật nêu trên ! Vì sao, vì sợ số đông người dân bừng tỉnh !

Nguồn : 
https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/762483313958245